25/10/2019
Một buổi chiều mùa thu năm 1949. Mấy trăm cán bộ gái, trai học Trường Nguyễn Ái Quốc đang chăm chú nghe thầy giảng bài. Từ dưới chân núi, có mấy bóng người đi lên. Nhiều con mắt hướng ra cửa sổ. Có tiếng xôn xao: “Bác đến! Bác đến!”.
Bỗng cả lớp học nhộn nhịp hẳn lên, hô vang:
– Hồ Chủ tịch muôn năm! Hồ Chủ tịch muôn năm!
Bác đội chiếc mũ lá cọ, mặc bộ quần áo bộ đội nhuộm mầu lá cơi, chiếc khăn mặt vắt trên vai…
Tiếng hoan hô vẫn chưa dứt, Bác nhanh nhẹn bước vào trường. Ðồng chí bảo vệ đón lấy mũ và gậy của Bác. Bác cầm khăn lau mồ hôi. Hai ống quần xắn vẫn để nguyên.
Trời nóng, Bác ngồi quạt và nói với đồng chí bảo vệ:
– Chú cho Bác xin cốc nước!
– Vâng ạ!
Ði ra vài phút, đồng chí bảo vệ trở vào, bật lửa mời Bác hút thuốc.
Sau đó Bác vui vẻ ôn tồn nói:
– Các cô các chú xem, Bác xin một cốc nước, chú ấy lại bật lửa mời Bác hút thuốc! Như vậy là tại Bác nói không rõ hay tại chú ấy nghe nhầm? Cho nên khi vận động quần chúng làm một việc gì cấp trên phải nói rõ nhiệm vụ, cấp dưới phải nghe cho tường tận, làm cho đúng. Cán bộ phải tìm hiểu nguyện vọng của nhân dân. Chớ có làm kiểu này: dân xin nước, cán bộ lại cho lửa!…